người nói đi tôi mang tội gì
Mẹ ngỡ tôi đi rồi nên thay quần áo định đi ăn sáng rồi đi làm…. Lâu rồi tôi mới thấy mẹ thay đồ, lần này không giống như những lần trước, bà thay cả quần lót vì nghĩ tôi đi rồi. Lông của mẹ đã mọc lún phún trở lại, màu đen…. Mẹ tôi ngỡ ngàng lấy áo che
Người ấy nói về Sự Chuộc Tội—quyền hạn vô tận của Sự Chuộc Tội. Người ấy chia sẻ chứng ngôn của mình và bày tỏ tình yêu mến của mình đối với Đấng Cứu Rỗi. Và rồi người ấy nói: "Tôi tin rằng nỗi đau khổ riêng của Đấng Cứu Rỗi trong Vườn Ghết Sê
Người trẻ nói: "Tôi muốn xa lánh tội lỗi. Tôi muốn cố gắng hết mình một lần nữa đề sống theo giới luật của Thiên Chúa. Tôi muốn sống dưới uy quyền của Ngài. Tôi khát khao quyền năng và sự sống của Thần Khí Chúa Giêsu hoạt động trong cuộc đời tôi". Hiển nhiên là người trẻ, cũng như tất cả chúng ta, có thể sa ngã phạm tội nữa.
Nỗi dằn vặt của người đàn ông mang tội đại nghịch. 05/09/20 07:35 GMT+7Gốc. Hùng và người bố là ông Òi được mời nhưng mỗi người mỗi mâm, chẳng ai nói với nhau câu nào. Cuối bữa, do ông Òi bị say rượu nên anh Tài bảo Hùng cõng bố về. hai kẻ sát nhân đi về
Giang: ok đi tao lo. Tôi mới quay qua 4 người con gái và nói thôi đi quán khác ăn chưa ăn gì đã bị quậy nãi mấy e đi bằng gì lại đây tụi e đi bộ vậy lên xe a đi mình đi quán khác tí a đưa về cả nhóm con gái cùng cười tôi chạy lại nhà hầng sao đêm
Chỉ để… lần [G7]cuối đi bên nhau [C] Cay đắng nhưng không đau [A7] Nếu ai cũng mang [Dm7] tội thì người [Fm]mong đợi gì nơi [Em]tôi. Tiễn em tới đây [Am] thôi. Phố mưa cũng [D7]đang tạnh rồi [G] Cho dù chẳng [G7]biết sẽ đi đâu [C] Cũng giống như lần [A7]đầu. Nhưng nếu em
Siêu Thì Vay Tiền Online. Accused sử dụng thường xuyên trong tiếng Anh nhưng rất nhiều người chưa thật sự hiểu và nắm cấu trúc của Accused nên sử dụng sai. Nhiều trường hợp còn bị nhầm lẫn với cấu trúc của Blame vì Blame và Accused cùng nghĩa với nhau đều là “buộc tội”. Vậy Accused đi với giới từ gì, sau Accused to là V hay V-ing và sử dụng sao cho đúng? Tham khảo ngay bài viết dưới đây của để tìm ngay đáp áp cho vấn đề này nhé! Tìm hiểu Accused là gì? Động từ Accuse Phiên âm theo tiếng La-tinh của accuse là /əˈkjuːz/ có nghĩa là buộc tội, kết tội hoặc tố cáo ai đó đã làm điều gì đó sai trái về mặt đạo đức, bất hợp pháp hoặc là người không tử tế. Ví dụ He’s been accused of robbery. -> Anh ấy bị buộc tội cướp has been accused of leaking the test. -> Mark bị tố làm lộ đề thi. Danh từ Accused Khi được thêm đuôi “d” thì tạo thành danh từ, danh từ Accused có nghĩa dddddbị cáo, người hay những người bị kết tội, bị tố cáo. Ví dụ The accused had a lawyer to defend him -> Bị cáo có một luật sư để bào chữa cho anh ta Động từ accuse có nghĩa là buộc tội, kết tội hoặc tố cáo ai đó đã làm điều gì đó sai trái Cấu trúc Accused và hướng dẫn cách dùng Dạng chủ động với cấu trúc Accuse Cấu trúc Accuse + O + of + Noun/ V-ing = Buộc tội ai trực tiếp làm gì Ví dụ They accused me of lying. -> Họ cáo buộc tôi nói you accusing me of lying? -> Bạn đang buộc tôi nói dối đấy à?He wants to accuse this guy of the car accident. He drove too fast and dangerous. -> Anh ta muốn tố cáo người ngày về vụ tai nạn xe. Anh ấy đã đi quá nhanh và nguy accuses them, not only of holding a cathartic theory of magic but of also holding an emotive theory of magic. -> Anh ta buộc tội họ, không chỉ nắm giữ lý thuyết về ma thuật về mặt tinh thần , mà còn nắm giữ lý thuyết về ma thuật mặt cảm xúc. Dạng bị động với cấu trúc Accused Cấu trúc To be accused of Noun/ V-ing = Bị buộc tội về việc gì Ví dụ He is accused of misleading investors and lenders about the financial health of the company. -> Anh ta bị cáo buộc gây hiểu lầm cho các nhà đầu tư và người cho vay về sức khỏe tài chính của công was accused of cheating in the exam. -> Huong bị buộc tội là gian lận trong khi làm bài kiểm tra. Cấu trúc Blame và hướng dẫn sử dụng Dạng chủ động của Blame Gồm 2 cấu trúc với cách sử dụng khác nhau Cấu trúc 1 Blame + O + for + Noun/ V-ing = Đổ lỗi ai vì việc gì Ví dụ He blames his father for his lack of confidence. -> Anh ta đổ lỗi cho bố vì sự thiếu tự tin của anh ta. Cấu trúc 2 Blame + Noun + on +O = Đổ lỗi việc gì lên ai Ví dụ He blames his lack of confidence on his mother. -> Anh ta đổ lỗi việc thiếu tự tin của mình lên mẹ anh ấy. Dạng bị động của Blame Cấu trúc To be blamed for + Noun/ V-ing = Bị đổ lỗi vì việc gì Ví dụ If a person can not properly be blamed for what she has done, then this fact makes condemnation inappropriate. -> Nếu một người không thể bị đổ lỗi một cách thích đáng cho những gì cô ấy đã làm, thì sự thật này khiến việc lên án là không phù hợp. Mặc dù đầu cùng nghĩa là buộc tội, đổ lỗi ai đó nhưng tùy thuộc vào hoàn cảnh mà sử dụng accused và blame với mục đích khác nhau Sự khác nhau giữa Accused và Blame Mặc dù đầu cùng nghĩa là buộc tội, đổ lỗi ai đó nhưng tùy thuộc vào hoàn cảnh mà chúng ta sẽ sử dụng với mục đích khác nhau. Thật sự rất khó để phân biệt giữa nghĩa giữa 2 từ này vì cả 2 đều hiểu là quy tội/trách nhiệm của ai đó cho việc gì. Dưới đây là điều phân biệt rõ nhất giữa từ cấu trúc này! Accuse sb of V-ing mang nghĩa cáo buộc ai đã TRỰC TIẾP phạm tội gì, hay đã TRỰC TIẾP làm điều gì sai trái. CHÚNG TA TRỰC TIẾP là người NÓI RA HỌ PHẠM TỘI GÌ. Ví dụ The man was accused of having beaten his daughter -> Người đàn ông đó bị cáo buộc tội đánh con gái của accuses me of doing the wrong way. -> Cô ấy buộc tội tôi làm sai cách. Blame sb for sth đổ lỗi ai về việc gì, quy ai đó là nguồn gốc, là nguyên nhân của một điều tồi tệ đã xảy ra. Và người đó phải chịu trách nhiệm cho điều tồi tệ đó. Ví dụ They blamed her for the accident. -> Họ đổ lỗi cho cô ta về vụ tai nạn. Có nghĩa tai nạn có nguyên nhân là cô ta, cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm về điều đó.You can’t blame the government for all your troubles. -> Bạn không thể đổ lỗi cho chính phủ về tất cả những rắc rối của mình. Các cấu trúc mang ý nghĩa tương tự Accused và Blame Hold responsible for somebody/something buộc tội/đổ lỗi về ai/cái gì Ví dụ Who do we hold responsible for this blunder? -> Chúng ta đổ lỗi cho ai về sai lầm này? Prosecute somebody/something for doing something buộc tội ai đó trước toà Ví dụ The company was prosecuted for environmental pollution. -> Công ty đã bị truy tố vì làm ô nhiễm môi trường. Be charged with something buộc tội ai đó một cách chính thức về một tội ác để có thể kiện ra toà Ví dụ He was charged with robbery. -> Anh ấy bị cảnh sát buộc tội trộm cắp. Trên đây là tổng hợp những kiến thức về cấu trúc, cách sử dụng đúng cho cấu trúc của từ Accused trong tiếng Anh. Qua đây, hy vọng bạn nắm rõ Accused đi với giới từ gì, sau Accused to là V hay V-ing cũng như sử dụng đúng tránh nhầm lẫn với cấu trúc Blame. Nhớ theo dõi các bài viết tiếp theo của chúng tôi để nắm rõ giới từ đi sau cũng như cấu trúc sử dụng đúng của các động từ thường sử dụng trong tiếng Anh nhé.
Tâm sự Chủ nhật, 11/3/2012, 0700 GMT+7 Tình yêu của tôi đã đặt nhầm chỗ, người tôi phải yêu là chồng tôi chứ không phải chồng người. Con tôi giờ đã hơn một tuổi, không ai phát hiện ra điều gì, nhưng tôi rất lo lắng vì cháu quá giống anh. Rất nhiều lần tôi đề nghị chồng ly dị với lý do không hợp tính cách nhưng chồng tôi không đồng ý. Từ Bình yênĐã gửi 09 Tháng Ba 2012 738 CHTôi không thể trách ai được, không thể đổ lỗi cho bất kỳ điều gì, tôi là kẻ có tội, tôi rất đáng bị trừng phạt, chỉ xin ông trời cho tôi một con đường sống để tôi nuôi con cái trưởng thành, phụng dưỡng người mẹ đã một mình tần tảo nuôi tôi khôn lớn, chăm sóc các em tôi, được thấy chúng trưởng thành, hạnh phúc và để bù đắp được phần nào tội lỗi của tôi với chồng, với bố mẹ chồng hai năm nay, tôi sống như người đã chết, từng ngày trôi qua mỏi mòn, vô vọng. Nhiều lúc trên đường đi làm tôi chỉ muốn đâm vào cái ôtô bất kỳ nào trước mặt để kết thúc tất cả. Có hôm trời mưa tôi lao xe như điên giữa đường với cái bụng bầu chưa đầy 7 tháng, nước mưa và nước mắt mặn chát, dừng ở giữa cây dòng nước chảy tôi ước gì mình có thể nằm lại tận sâu dưới đáy dòng nước kia, yên bình biết bao, sẽ không còn phải nghĩ ngợi, không còn dằn vặt với những người xung quanh, không phải lo sợ một ngày nào đó sự thật bị phanh phui, không phải giấu những giọt nước mắt tủi hờn, không phải tươi cười mạnh mẽ trước mặt người khác. Tôi thực sự đã quá mệt mỏi rồi nhưng tôi không có quyền đó. Đứa con gái bé bỏng của tôi đang chờ mẹ đón về, và cả sinh linh bé nhỏ trong bụng. Con ơi! Mẹ đã sai, mẹ thực sự đã quá sai lớn lên thiếu vắng vòng tay yêu thương của cha. Có những hôm đi đón em ở nhà trẻ, nhìn hình ảnh người bố âu yếm ôm con gái vào lòng tôi thèm muốn vô cùng và tự nhủ nhất định sau này mình sẽ phải có một gia đình thật hạnh phúc để con được lớn lên trong tình yêu thương của cả bố và mẹ, khi ấy tôi mới chỉ học lớp 5. Và rồi khi trưởng thành tôi đã chọn anh, chồng của tôi bây giờ, mặc dù trình độ học thức chênh lệch, tính cách khác biệt nhưng bù lại anh ấy hiền lành và rất yêu tôi. Anh tạo cho tôi một cảm giác tin tưởng hoàn toàn, tin rằng cả cuộc đời này anh sẽ chung thủy với tôi, không như bố tôi đã phản bội mẹ vì một người đàn bà khác. Nhưng tôi không ngờ người phản bội lại là tôi, kẻ khốn nạn lại là tôi, tôi không yêu anh nhưng thà tôi ly dị chứ tôi không có quyền cắm sừng lên đầu anh thế này dù anh có thế nào đi nữa. Tôi càng không có quyền xen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác, làm rạn nứt tình cảm vợ chồng, cha con. Dù chị ấy không biết gì nhưng tôi áy náy vô cùng. Tình cảm cá nhân chỉ là sự ích kỷ của riêng tôi, tôi không thể để tình cảm ấy làm tổn thương những người khác, làm hại đến anh, người đàn ông tôi yêu. Tôi yêu anh nhưng yêu một người đàn ông không phải chồng mình là bi kịch, không phải hạnh phúc. Khi quá thất vọng và mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân của mình, tôi đã gặp đâu tôi chỉ nghĩ là một mối quan hệ giao tiếp bình thường, đôi khi nhắn tin vu vơ vài câu chuyện những khi mệt mỏi, tôi và anh cách xa nhau về địa lý đủ để không có cơ hội gặp gỡ. Hơn nữa xung quanh tôi không thiếu gì người có cảm tình, nhưng tôi chưa bao giờ để tâm, anh lại cũng không có điểm gì đặc biệt gây ấn tượng với tôi cả. Tình cờ gặp nhau, nói vài ba câu chuyện, nét mặt anh tôi không nhớ, nhưng chính sự chủ quan ấy đã làm tôi khổ. Tôi yêu anh lúc nào không biết, khi chợt nhận ra cảm giác lâng lâng của kẻ say nắng tôi đã chấn chỉnh lại mình ngay. Nhưng sai lầm nhất là khi anh đề nghị gặp mặt, tôi đã đồng ý đi uống cafe, tôi chỉ muốn cho mình thấy rằng, người đàn ông ấy cũng bình thường thôi, có gì đâu mà làm tim lỗi nhịp. Trong cuộc sống tôi là người bản lĩnh, sắc sảo, chưa từng một người đàn ông nào làm tôi đổ gục, tôi luôn nghĩ mình đủ mạnh để có thể dùng lý trí điều khiển con tim. Nhưng tôi thua cuộc trước anh, tôi yêu anh trong đau đớn dằn vặt. Tôi biết đàn ông có những quyền mà đàn bà vĩnh viễn không bao giờ bình đẳng được, họ có thể có say nắng rồi yên bình trở về bên gia đình, vợ con, sẽ cảm thấy yêu thương vợ con hơn vì lỗi lầm của mình. Tôi chỉ như một cơn gió nhẹ thoáng qua cuộc đời anh rồi biến mất giữa bao bộn bề của cuộc với phụ nữ, ngoại tình là con đường cụt, không lối thoát. Tôi bỗng thấy mình sao trở nên bé nhỏ trước vợ con anh. Tôi biết mình phải tự vượt qua giai đoạn này, quyết định dứt khoát với anh, tôi chẳng tin có tình yêu đích thực trên đời này, và nếu có đi nữa nó cũng không dành cho tôi. Tình cảm này rồi sẽ qua đi, vết thương dần lâu thời gian cũng sẽ làm lành lại. Đừng làm tổn thương những người thân quanh mình chỉ vì tình cảm bé nhỏ cá nhân riêng mình. Tôi đã rất quyết tâm, ôm con gái ra Hà Nội, quyết tâm lao đầu vào học tập và làm việc, hy vọng môi trường mới sẽ giúp tôi quên anh, tìm đường về với gia đình. Trước khi đi, tôi đã gặp anh, và tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng. Nhưng tôi không ngờ phút yếu lòng và sự thiếu hiểu biết đã đẩy tôi vào bước đường cùng. Tôi có thai. Vợ chồng tôi không mấy khi quan hệ tình dục, chồng tôi cũng chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của vợ. Anh thụ động trong tất cả mọi lĩnh vực cuộc sống. Trong gia đình, việc lớn đến bé đều đến tay tôi. Vừa lo nuôi em ăn học, xoay xở trả nợ cho mẹ, và lo vốn đủ cho công việc kinh doanh của chồng, nhiều khi tôi gần như phát điên. Phản ứng của chồng và gia đình chồng khi mẹ tôi làm ăn thất bại phải đi vay mượn làm tôi thất vọng. Nhưng tôi biết anh và gia đình anh không quen tiếp xúc nhiều với đồng tiền, trong cách sống có phần quá coi trọng nó, nên tôi không trách, cố gắng an ủi động viên chồng thông cảm để tôi giúp gia đình mình. Mỗi khi nhìn mẹ bị đòi nợ, nghĩ đến hai em đang học hành lòng tôi như xát muối. Tôi không muốn để mẹ phải ngại trước nhà chồng, mẹ tôi chỉ quen giúp người, không quen nhờ vả, không có cách nào mới phải nhờ đến con cái, tôi khoanh tay sao được. Tôi không dám khóc trước mặt chồng, cũng không dám khóc trước mặt mẹ vì sợ họ lo lắng nhưng tôi thấy mình cô đơn kinh khủng, thèm một bờ vai để dựa vào khi mệt mỏi. Nhìn que thử thai lên hai vạch tim tôi như ngừng đập, tôi không thở nổi. Cuộc đời sao khắc nghiệt với tôi vậy chứ, tôi muốn quay đầu nhưng bờ sao xa quá vậy? Ba lần tôi đến viện để làm kế hoạch nhưng tôi không làm nổi. Nhìn vị nữ bác sĩ đang môi giới nơi nạo phá thai cho đôi nam nữ mặt non choẹt trước mặt tôi thấy buồn nôn kinh khủng. Tôi có cho anh biết và anh để tôi tự quyết định, anh bảo dù tôi quyết định thế nào cũng sẽ có trách nhiệm nhưng tôi không cần trách nhiệm, tôi càng không muốn làm anh khổ vì tôi. Vợ con anh nữa, tôi có tội với họ và nhất là chồng con tôi. Tôi khóc trong tuyệt vọng, những ngày tháng tiếp theo như địa ngục, tôi đếm từng ngày, từng giờ trôi qua. Mất ngủ triền miên, vừa chăm sóc gia đình, phụ chồng bán hàng, vừa đi làm ở cơ quan và hoàn thành nốt tấm bằng đại học trước khi sinh. Tôi cũng không biết mình làm thế nào để xoay xở từng ấy việc. Tôi tự chăm sóc cho mình từ khi mang thai và cả khi sinh vì mặc cảm tội lỗi. Tôi cũng không dám làm phiền đến anh vì tôi thực lòng muốn anh bình yên bên gia đình của mình. Tôi đã yêu cầu anh không liên lạc nữa, mà có lẽ tình cảm anh dành cho tôi cũng nhạt phai rồi. Tôi tự làm, tự chịu. Nhưng giá như có ai đó đâm tôi một nhát thì trái tim tôi sẽ đỡ đau hơn. Gần 30 tuổi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được yêu một người là thế nào, nhưng nó đau đớn kinh khủng. Tình yêu của tôi đã đặt nhầm chỗ, người tôi phải yêu là chồng tôi không phải chồng người. Con tôi giờ đã hơn một tuổi, không ai phát hiện ra điều gì nhưng tôi rất lo lắng vì cháu quá giống anh. Rất nhiều lần tôi đề nghị chồng ly dị với lý do không hợp tính cách nhưng chồng tôi không đồng ý, tôi lại không thể nói sự thật, quá phũ phàng với anh. Tôi chỉ muốn ôm hai con chạy trốn đến một nơi thật xa, không vướng víu đến ai cả. Sống như thế này tôi cũng không biết mình cầm cự được bao lâu nữa. Tôi mệt mỏi quá rồi.
Người có thương thương tôi nghệ sĩThì đừng có thương như thương hại đờiVà đừng có nghe khi thiên hạ thường dèm pha tôi kiếp xướng caNgười đến đây, đêm đêm phòng tràĐèn màu kết hoa, thương yêu mượt màTôi xin người, nhìn lên sân khấuHãy tin tôi hơn lời caRượu nồng đó người đã say chưaÂn tình này sao không gắn bóĐời là những dòng nước vô tưTa là thuyền sóng đưa xa bờNgười ngồi đó còn có nghe tôiÂn tình đầy vươn lên đắm đuốiNgười đừng trách một kiếp cầm caCon tằm nào mà chẳng vương tơNgười nói đi như tim người nghĩLàm nghề xướng ca tôi mang tội gìHọa là có chăng tôi mang tội đờiLàm cho nhân thế say mêNgười nói đi cho tôi một lờiRằng nghề xướng ca tôi không lạc loàiTôi ơn ngườiPhận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui...Người có thương thương tôi nghệ sĩThì đừng có thương như thương hại đờiVà đừng có nghe khi thiên hạ thường dèm pha tôi kiếp xướng caNgười đến đây, đêm đêm phòng tràĐèn màu kết hoa, thương yêu mượt màTôi xin người, nhìn lên sân khấuHãy tin tôi hơn lời caRượu nồng đó người đã say chưaÂn tình này sao không gắn bóĐời là những dòng nước vô tưTa là thuyền sóng đưa xa bờNgười ngồi đó còn có nghe tôiÂn tình đầy vươn lên đắm đuốiNgười đừng trách một kiếp cầm caCon tằm nào mà chẳng vương tơNgười nói đi như tim người nghĩLàm nghề xướng ca tôi mang tội gìHọa là có chăng tôi mang tội đờiLàm cho nhân thế say mêNgười nói đi cho tôi một lờiRằng nghề xướng ca tôi không lạc loàiTôi ơn ngườiPhận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui...Người nói đi cho tôi một lờiRằng nghề xướng ca tôi không lạc loàiTôi ơn ngườiPhận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui...
Nói về tội lỗi không phải là một đề tài gây hứng thú và cũng chẳng làm cho chúng ta dễ chịu gì, bởi vì bản thân mỗi người đều mang tội trong mình. Nói đến tội là nói đến sự yếu đuối, dòn mỏng của bản thân. Theo lẽ thường thì có ai muốn nói cái xấu của mình ra đâu, vì thế nhìn nhận mình tội lỗi là một việc làm rất khó chịu. Ý thức mình lỗi lầm luôn làm ta cảm thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương “tôi không tốt lành và tự do như tôi tưởng”. Trong tâm tình sám hối của mùa chay, chúng ta dành thời gian để nhìn về tội lỗi trong đời sống mình và những gì đang xảy ra chung quanh hầu có thể chỉnh sửa và thăng tiến cuộc sống ấy để nó được lớn lên theo như ý Chúa. Điều đầu tiên chúng ta ghi nhận là càng ngày ý thức của con người về tội lỗi ngày càng giảm sút. Những điều mà trong quá khứ được cho là tội, chúng ta đang dần vất bỏ quan niệm đó đi. Thực tế này đã được Đức Giáo Hoàng Piô XII diễn tả một cách ấn tượng “tội của thế kỷ chúng ta là mất cảm thức về tội”. Nghĩa là chúng ta phạm tội mà không cho là mình phạm tội, chúng ta đang tìm đủ mọi lý luận để hợp thức hóa hành động phạm tội của mình. Thực ra, người ta cảm thấy tội lỗi khi chính mình bị lương tâm chất vấn và cắn rứt và nếu không còn cảm giác này thì họ cho rằng họ không có tội. Cảm thức về tội có nguồn gốc trong lương tâm con người, và lương tâm được sử dụng như phương tiện “đo lường” tội lỗi “Con người khám phá ra tận đáy lương tâm một lề luật mà chính con người không đặt ra cho mình, nhưng vẫn phải tuân theo, và tiếng nói của lương tâm luôn luôn kêu gọi con người phải yêu mến và thi hành điều thiện cũng như tránh điều ác. Tiếng nói ấy âm vang đúng lúc trong tâm hồn của chính con người hãy làm điều này, hãy tránh điều kia. Quả thật con người có lề luật được Chúa khắc ghi trong tâm hồn. Tuân theo lề luật ấy chính là phẩm giá của con người và chính con người cũng sẽ bị xét xử theo lề luật ấy nữa. Lương tâm là tâm điểm sâu kín nhất và là cung thánh của con người, nơi đây con người chỉ hiện diện một mình với Thiên Chúa và tiếng nói của Ngài vang dội trong thâm tâm họ. Nhờ lương tâm, lề luật được thực hiện trong sự yêu mến Thiên Chúa và anh em, và được biểu lộ cách kỳ diệu” CĐ Vatican II, Hiến chế Vui mừng và Hy Vọng số 16. Tuy nhiên phán đoán của lương tâm không luôn tuyệt đối chính xác nhất là lương tâm của những người đã quen phạm tội, sống trong tội, lương tâm ấy đã trở nên phóng túng, chai đá, mù quáng…. Đến nỗi người ta phải thốt lên ngày nay lương tâm không bằng lương tháng. Ta thử tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến những biến chuyển này. Có lẽ từ hai nguyên nhân chính 1. Đánh mất niềm tin vào Thiên Chúa Thực là vô ích khi hy vọng rằng có thể tìm kiếm cảm thức về tội chỉ trong liên hệ với con người, với những giá trị nhân loại, nếu như cảm thức này thiếu đi ý nghĩa xúc phạm đến chính Thiên Chúa, thì đó không phải là ý nghĩa đích thực của tội. Tội lỗi phải chăng chỉ còn là một thứ sai phạm mà nền tảng và cùng đích chỉ dựa trên giá trị lợi ích, vấn đề chỉ còn là tính toán trên hiệu quả. Tôi phạm tội vì tôi làm thiệt hại cho người khác, và nếu tôi không làm hại đến ai thì đồng nghĩa với việc tôi chẳng có tội gì cả. Nhiều người ngày nay lý luận như thế khi họ được hỏi là tại sao không đi xưng tội, họ tự tin trả lời tôi không có tội gì. Khi con người đánh mất niềm tin vào Thiên Chúa thì dù có xoay sở cách nào đi nữa, cuối cùng đạo đức và cảm thức tội lỗi đã mất đi nền tảng. Cảm thức tội lỗi suy giảm hay mất đi, thì trước tiên ta có thể quả quyết rằng đó là hậu quả con người đã giảm thiểu hay đánh mất niềm tin vào Thiên Chúa. 2. Ảnh hưởng của các khoa học nhân bản và môi trường sống Các nghành khoa học nhân bản như xã hội học, phân tâm học hay nhân học Marxist với cái nhìn phiến diện, xóa bỏ hay giảm thiểu tự do nhân linh cho rằng con người đã bị điều kiện hóa bởi bản năng hay môi trường xã hội nên không còn tự do vì thế không phải chịu trách nhiệm về những quyết định, việc làm của mình. Nếu không có tự do thì cũng không có trách nhiệm và làm gì có tội lỗi. Hơn nữa với sự ảnh hưởng của truyền thông xã hội và khuynh hướng “luân lý đám đông” về những vấn đề như công bằng, tính dục, sự sống… cũng làm cho cảm thức về tội bị giảm đi. Nhìn vào trong kinh nghiệm chính bản thân, ta sẽ khám phá thấy có nhiều cách để mình phủ nhận tội lỗi. • Hợp lý hóa chúng ta đưa ra những lập luận giả tạo để bào chữa cho hành dộng tội lỗi của mình. Chẳng hạn “tôi và nàng yêu nhau nên cần có những lần quan hệ yêu đương giúp cho tình yêu chúng tôi thêm đậm đà”. • Dựa vào luân lý số đông. Người ta thường viện cớ “mọi người ai cũng làm như thế cả, nên điều ấy chẳng có gì xấu”. Như trường hợp phá thai. • Bù qua đắp lại người ta biện hộ cho những sai phạm của mình rằng phải có những yếu đuối ấy thì mới phát huy được các điểm tốt nơi người khác. Ví dụ người công nhân lấy cắp vật dụng của xí nghiệp mình làm thường viện cớ rằng các xí nghiệp không trả lương tương xứng. • Đánh lạc hướng chúng ta chuyển tội sang lãnh vực sống không liên hệ trực tiếp đến tội mà ta phạm. Chẳng hạn một người thường hay vi phạm lỗi công bằng cân gian bán thiếu, khi đi xưng tội thì lại xưng về tội hay chia trí đi dự lễ. • Đổ lỗi cho người khác hay nại đến hoàn cảnh “đâu có ai muốn làm như vậy đâu, nhưng vì hoàn cảnh tôi phải làm như vậy thôi”. Và ta nhớ đến chuyện Evà và Adam khi xưa “Con người thưa “Người đàn bà Ngài cho ở với con, đã cho con trái cây ấy, nên con ăn. ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa hỏi người đàn bà “Ngươi đã làm gì thế? ” Người đàn bà thưa “Con rắn đã lừa dối con, nên con ăn.” St 3,12-13. Lẽ dĩ nhiên hoàn cảnh có thể giảm trách nhiệm ở một mức độ nào đó nhưng hoàn toàn đổ lỗi cho hoàn cảnh là phủ nhận giá trị mình Một vài phương pháp chạy tội trên đây cho thấy rõ nơi chúng ta luôn có một sức lực chống lại việc nhận tội. Triết gia Paul Ricoeur đã nhận xét chí lý rằng “tội thường có khuynh hướng tự che đậy”. Thánh Gioan cho thấy rõ “Quả thật, ai làm điều ác, thì ghét ánh sáng và không đến cùng ánh sáng, để các việc họ làm khỏi bị chê trách.” Ga 3,20. Giữa một thế giới thật giả lẫn lộn, nhiều thứ lý thuyết và lối sống hứa hẹn cho chúng ta những cảm giác và đề nghị dễ chịu nhưng thực tình không đưa chúng ta đến tự do và sự sống đích thực. Chỉ nơi Chúa Giêsu chúng ta mới tìm thấy sự tự do và sự sống đích thực vì “Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống” Ga 14, 6. Ai có can đảm nhận ra tội lỗi của mình thành thực và khiêm tốn sám hối, đồng thời tin tưởng vào sức mạnh của Đức Giêsu là Sự Thật và Sự Sống thì người ấy mới có thể được giải thoát khỏi vòng nô lệ của tội lỗi để cảm nghiệm sự tự do của con cái Chúa. ————— Jos…. http//quehuonglocthuy.
Các em có thể tự hỏi tại sao các em được dạy phải thú nhận tội lỗi với vị giám trợ hoặc chủ tịch chi nhánh của mình khi các em đã phạm tội nghiêm trọng. Các em có thể tự nói “Sự hối cải không phải là một điều riêng tư giữa tôi và Chúa sao? Nếu tôi ngừng không làm hành vi sai trái của mình nữa và đã thú nhận điều đó với Thượng Đế thì tại sao tôi cần phải nói chuyện với vị giám trợ của tôi?” Hình Ảnh Hình ảnh do Christina Smith minh họa Tại sao Phải Là Các Vị Giám Trợ chứ Không Phải là Một Người Nào Khác? Nhiều thiếu niên thiếu nữ cảm thấy thoải mái hơn khi thú nhận những lỗi lầm của mình với cha mẹ hay những người lãnh đạo của giới trẻ. Mặc dù cha mẹ và những người lãnh đạo của các em có thể giúp đỡ và đưa ra lời khuyên bảo cần thiết nhưng Chúa đã phán rằng vị giám trợ là một vị phán quan thông thường ở Y Sơ Ra Ên xin xem GLGƯ 10772, 74. Ông có trách nhiệm để xác định sự xứng đáng của các tín hữu trong tiểu giáo khu của ông. Qua sự sắc phong và cuộc sống ngay chính, vị giám trợ được quyền mặc khải từ Đức Thánh Linh về các tín hữu trong tiểu giáo khu của ông, kể cả các em. Vị giám trợ có thể giúp các em qua tiến trình hối cải trong những cách mà cha mẹ hoặc những người lãnh đạo khác của các em không thể cung ứng được. Nếu tội lỗi đủ nghiêm trọng, thì ông có thể xác định rằng các đặc ân của các em trong Giáo Hội nên bị giới hạn. Ví dụ, là một phần của tiến trình hối cải của các em, ông có thể yêu cầu các em không dự phần Tiệc Thánh hoặc sử dụng chức tư tế trong một thời gian. Ông sẽ làm việc với các em và xác định khi nào thì các em được xứng đáng một lần nữa để tiếp tục các sinh hoạt thiêng liêng đó. Vị giám trợ của các em sẽ khuyên bảo các em về những việc phải làm để củng cố khả năng của các em nhằm chống lại sự cám dỗ. Ông có thể khuyến khích các em nghiên cứu một đề tài giáo lý, như sự hối cải, và rồi chia sẻ với ông điều các em đã học được. Ông có thể yêu cầu các em đến gặp ông mỗi tuần để báo cáo tình trạng của các em như thế nào trong việc tự loại bỏ mình khỏi những tình huống cám dỗ. Tôi Nên Nói Chuyện với Giám Trợ Vào Lúc Nào? Các em có thể nghĩ “Tất cả những điều đó nghe hay lắm, nhưng làm thế nào tôi có thể biết rằng những gì tôi đã làm là đủ nghiêm trọng để tôi cần phải nói chuyện với vị giám trợ?” Câu trả lời ngắn “Lương tâm của các em sẽ cho các em biết.” Khi nào các em cảm thấy lương tâm cắn rứt, thì hãy hành động ngay lập tức xin xem An Ma 3431–34. Vua Bên Gia Min đã dạy về sự hối cải “Tôi không thể kể hết tất cả những điều mà bởi đó các người có thể phạm tội được; vì có nhiều đường lối và nhiều cách thức khác nhau, nhiều đến đỗi tôi không thể đếm được” Mô Si A 429. Vì vậy, thay vì đưa ra một bản liệt kê chi tiết những điều các em phải thú nhận với vị giám trợ của mình, thì tôi xin chia sẻ một số nguyên tắc sẽ giúp các em đưa ra quyết định đó. Tôi Cần Phải Thú Nhận Điều Gì? Tôi biết rằng các em đã cố gắng để vâng lời, nhưng có lẽ các em đã phạm phải một số lỗi lầm —thậm chí một số lỗi lầm nghiêm trọng nữa. Hầu hết các lỗi lầm mà người ta phạm phải có thể được giải quyết qua lời cầu nguyện cá nhân và sự hối cải chân thành. Một số lỗi lầm, nhất là những lỗi lầm về sự vô luân, đòi hỏi phải thú tội với vị giám trợ trước khi các em có thể nhận được sự tha thứ của Chúa. Khi nghĩ về những lỗi lầm mình đã làm, các em có thể cảm thấy có tội, không an tâm, không vui vẻ, hoặc thậm chí còn đau khổ nữa. Nếu đang trải qua bất cứ những cảm nghĩ nào như thế, thì có lẽ các em cần phải nói chuyện với vị giám trợ của mình về những lỗi lầm đó. Đừng cố gắng để bào chữa cho mình hoặc hợp lý hóa tội lỗi của mình. Các em có thể nghĩ “Thật là quá ngượng ngùng để nói với vị giám trợ điều tôi đã làm. Ông ta nghĩ rằng tôi là một người tốt hơn thế. Ông ta sẽ sửng sốt nếu tôi nói cho ông ta biết điều tôi đã làm. Ông ta sẽ không thích tôi nữa.” Tôi hứa với các em là ông sẽ không kết án các em đâu. Là một tôi tớ của Chúa, ông sẽ nhân từ và thông cảm khi ông lắng nghe các em. Sau đó, ông sẽ giúp các em trải qua tiến trình hối cải. Ông là sứ giả với lòng thương xót của Chúa để giúp các em trở nên trong sạch nhờ vào Sự Chuộc Tội của Chúa Giê Su Ky Tô. Chúa đã phán “Này, kẻ nào biết hối cải những tội lỗi của mình, thì kẻ đó sẽ được tha thứ, và ta, là Chúa, sẽ không còn nhớ tới những tội lỗi đó nữa.” “Qua cách thức này, các ngươi có thể biết được một người có hối cải tội lỗi của mình không—này, kẻ đó sẽ thú tội và từ bỏ những tội lỗi đó” GLGƯ 5842–43. Khi các em thú nhận và từ bỏ tội lỗi của mình thì Chúa sẽ tha thứ cho các em. Các em sẽ không phải giải trình với Ngài về các tội lỗi khi đến lúc các em được phán xét. Nếu Tôi Không Thú Tội thì Sao? Đôi khi một người sẽ ngừng làm điều sai nhưng không bao giờ thú nhận với vị giám trợ của mình, khi cần. Do đó người ấy một mình tiếp tục mang gánh nặng tội lỗi, thay vì để cho Đấng Cứu Rỗi cất đi gánh nặng ấy. Tôi xin đưa ra một ví dụ. Một buổi tối cách đây một vài năm, tôi đã phỏng vấn những người lớn để gia hạn giấy giới thiệu đi đền thờ của họ. Một phụ nữ trung niên đến gặp tôi cho cuộc phỏng vấn của chị. Chị đã kết hôn trong đền thờ và suốt đời tích cực hoạt động trong Giáo Hội. Tôi cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của chị. Trong khi diễn ra cuộc phỏng vấn, tôi nhận được một ấn tượng thuộc linh. Tôi nói với chị ấy “Thưa chị, tôi có ấn tượng rằng chị đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng khi còn là một thiếu nữ mà chị đã không thú nhận với một vị lãnh đạo chức tư tế. Chị có sẵn sàng để nói cho tôi biết về điều đó không?” Chị lập tức bắt đầu khóc. Chị ấy nói với tôi rằng quả thật như vậy, nhưng chị luôn luôn cảm thấy quá ngượng ngùng để thú tội với một vị giám trợ. Trong khi thú nhận điều mình đã làm, chị chia sẻ đầy đủ chi tiết cho tôi để xác định sự xứng đáng của chị. Lời thú tội của chị với một vị lãnh đạo chức tư tế đánh dấu sự kết thúc tiến trình hối cải của chị thay vì là sự khởi đầu. Chị đã mang gánh nặng và nỗi buồn của tội lỗi đó một cách không cần thiết trong hơn 30 năm. Vì chị ấy đã hoàn thành bước cuối cùng của sự hối cải nên tội lỗi của chị đã được tẩy sạch. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường thấy chị ấy sau buổi tối phỏng vấn đó. Vẻ mặt của chị trở nên sáng ngời, và chị trông vui vẻ. Tôi muốn các em biết rằng tôi không nhớ tên của chị ấy. Chúa có thể loại bỏ những ký ức như vậy từ các giám trợ. Điều tôi nhớ là qua lời thú tội với vị lãnh đạo chức tư tế của chị, một phụ nữ trung niên đã được giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi mà chị đã mang trong quá nhiều năm. Xin đừng mắc phải lỗi lầm đó. Nếu các em có cảm nghĩ tội lỗi nhưng không chắc chắn là các em cần phải thú nhận với vị giám trợ không, thì hãy đi gặp ông. Hãy để ông giúp đỡ các em. Đừng liều lĩnh mang một gánh nặng không cần thiết trong suốt cuộc đời của các em, điều đó sẽ làm cho các em cảm thấy đau khổ. Qua lời thú tội của các em với vị giám trợ và sự hối cải của các em, Chúa sẽ nâng gánh nặng đó ra khỏi tâm hồn của các em xin xem Ê Sai 118. Tại Sao Tôi Cần Phải Hối Cải? Chúa Giê Su Ky Tô đã trả giá cho các tội lỗi của tất cả nhân loại qua sự hy sinh chuộc tội của Ngài. Ngài mời gọi các em phải hối cải và tránh nỗi buồn phiền và đau khổ thêm. “Hãy hối cải … bằng không thì nỗi đau khổ của ngươi sẽ lớn lao vô cùng–lớn lao đến mức nào ngươi đâu biết được, cùng cực ra sao ngươi đâu biết được, phải gánh chịu khổ sở ra sao ngươi đâu biết được. “Vì này, ta, Thượng Đế, đã chịu những nỗi đau khổ ấy cho mọi người, để họ khỏi đau khổ nếu họ chịu hối cải; “Nhưng nếu họ không chịu hối cải thì họ sẽ phải đau khổ như ta đã chịu vậy. … “Vậy nên một lần nữa, ta truyền lệnh cho ngươi phải hối cải, … và rằng ngươi phải thú nhận những tội lỗi của mình, kẻo ngươi phải chịu những hình phạt mà ta đã nói tới” GLGƯ 1915–17, 20. Tôi làm chứng rằng qua nỗi đau khổ của Ngài, Chúa Giê Su Ky Tô đã trả giá cho tội lỗi của các em rồi. Các em có thể được tha thứ nếu các em hối cải. Đừng cố gắng trả giá cho tội lỗi của các em. Không có số lượng đau khổ nào của riêng các em sẽ cứu chuộc các em đâu; chỉ qua Sự Chuộc Tội các em mới nhận được sự tha thứ mà thôi. Cầu xin cho các em sử dụng đức tin nơi Chúa Giê Su Ky Tô và Sự Chuộc Tội của Ngài. Trong tôn danh của Chúa Giê Su Ky Tô, tôi làm chứng rằng qua sự hối cải, kể cả lời thú tội với vị giám trợ của các em khi cần, thì các em sẽ trở nên trong sạch. Ngoài ra, nhờ ân điển của Đấng Cứu Rỗi—quyền năng làm cho có khả năng của Ngài—các em cũng có thể được củng cố trong khả năng của các em để chống lại cám dỗ trong tương lai. Vì vậy, các em sẽ có cảm giác yên tĩnh trong tâm hồn và hạnh phúc trong cuộc sống này, và các em sẽ thừa hưởng cuộc sống vĩnh cửu trong thế giới mai sau.
TẠI SAO TÔI CẦN XƯNG TỘI người thường thắc mắc tại sao các tín hữu Công giáo lại phải đi xưng tội? Hằng năm ít là một lần, mỗi con chiên đượ... TẠI SAO TÔI CẦN XƯNG TỘIngười thường thắc mắc tại sao các tín hữu Công giáo lại phải đi xưng tội? Hằng năm ít là một lần, mỗi con chiên được mời gọi đến với tòa giải tội để đón nhận ơn tha thứ của Thiên Chúa. Đó không chỉ là lời khuyên cần thiết của Hội thánh mà còn là cơ hội cho những ai muốn giao hòa với Thiên Chúa và với anh em. Là tội nhân, có khi tôi ngại chạy đến với cha sở để nhận ơn tha thứ của Chúa. Không ít lần tôi lười đi xưng tội vì mặc cảm tội lỗi, vì ngại ngùng lười biếng; phần khác vì tôi nghĩ xưng tội rồi lại phạm tội, hoặc tôi chờ dịp thuận tiện mới xưng. Và hằng loạt lý do khiến tâm hồn tội nhân cứ xa cách lòng thương xót vô bờ của Chúa. Khi nghe ĐGH Phanxicô chia sẻ kinh nghiệm của ngài về Bí Tích Hòa giải, tôi thêm lòng yêu mến Bí tích này hơn. Ngài nói “Lòng thương xót của Thiên Chúa rất thực tế và chúng ta được gọi mời đích thân trải nghiệm. Khi cha mười bảy tuổi, lòng thương xót Chúa đã xảy ra vào một ngày khi cha đi ra ngoài với vài người bạn, cha quyết định dừng lại để vào nhà thờ trước đã. Cha gặp một linh mục, người đã gợi cho cha niềm tin tưởng lớn lao, và cha thấy ước mong mở lòng mình trong bí tích Hòa Giải. Lần gặp gỡ đó đã thay đổi đời cha! Cha khám phá ra rằng khi chúng ta mở lòng mình với lòng khiêm tốn và trong sáng, chúng ta có thể chiêm ngưỡng lòng thương xót của Chúa trong một cách thức rất cụ thể. Cha chắc chắn rằng trong con người của vị linh mục đó, Thiên Chúa đã sẵn sàng chờ đợi cha từ trước khi cha bước vào nhà thờ đó. Chúng ta tiếp tục kiếm tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa vẫn ở đó trước chúng ta, Ngài luôn đi tìm chúng ta, và Ngài thấy chúng ta trước. Có lẽ một trong chúng con cảm thấy điều gì đó nặng nề nơi cõi lòng của chúng con. Chúng con đang nghĩ Tôi đã làm điều này, tôi đã làm điều kia….Đừng sợ! Thiên Chúa đang chờ đợi chúng con! Thiên Chúa là Cha, và Ngài luôn chờ đợi chúng ta! Thật tuyệt vời biết bao khi cảm nhận được cái ôm đầy lòng thương xót của người Cha trong bí tích Hòa Giải, để khám phá ra rằng tòa giải tội là nơi của lòng thương xót, và để cho chính chúng ta được chạm đến bởi tình yêu xót thương của Thiên Chúa, là Đấng hằng tha thứ cho chúng ta!” Không chỉ Đức Giáo Hoàng mà tất cả những ai chạy đến xin ơn tha thứ, Thiên Chúa không hề ngoảnh mặt làm ngơ. Ngược lại, Thiên Chúa luôn đón chờ từng hối nhân ăn năn hối lỗi. Do đó, trước khi đến với Bí tích hòa giải, tôi được mời gọi lắng đọng tâm hồn để xét mình. Một mình tôi với Chúa trước những tội khiến tôi xa cách Thiên Chúa và anh em. Trong tòa giải tội, tôi có thể nói mình là ai để vị linh mục có thể giúp tôi nhiều hơn. Rồi tôi xưng thú mọi tội tôi phạm từ lần xưng trước cho tới bây giờ. Dĩ nhiên tội lỗi luôn là những chọn lựa xấu xa của tôi vốn chống lại Thiên Chúa. Khi xưng tội, tôi tin rằng lời xưng thú chân thành lại trở nên “bài thánh ca” dâng về Thiên Chúa. Bởi không chỉ tội nhân vui mừng vì được sạch tội mà chính Thiên Chúa cũng hạnh phúc chào đón đứa con hoang đàng trở về. Tôi trở về nhưng rồi lại muốn đi hoang. Một vài tội tôi cứ phạm hoài có khi khiến tôi thất vọng chán chường. Nhưng Lòng thương xót của Chúa không cho phép tôi bỏ cuộc. Ngài muốn tôi đến với tòa giải tội vốn là nơi để chữa lành. Giống như vết thương thể lý, vết thương thiêng liêng cũng cần thời gian và ân sủng để khỏi hẳn. Do đó, quan trọng biết bao khi tội nhân kể cho cha giải tội nghe những vết thương lòng của mình để ngài biết mà hướng dẫn. Bạn có ngại kể tội cho cha giải tội không? Ước gì chúng ta vượt lên sự ngại ngùng ấy. Vả lại ngài đã lắng nghe nhiều tội nhân với cùng những triệu chứng như ta. Mong sao ai cũng tin tưởng nơi ngài để xưng thú và lắng nghe lời khuyên bảo của ngài. Rồi khi nhận lãnh ơn tha thứ chữa lành của Chúa, ai cũng ra về được bình an với hy vọng tin yêu Chúa thật nhiều. Lạy Chúa Giêsu, Ngài thừa biết những tội lỗi của chúng con. Ngài ưa thích chúng con năng chạy đến với Bí tích hòa giải để xứng thú với lòng đơn sơ chân thành. Khi chúng con kể tội của mình, ước gì chúng con cũng mang tâm tình của người bị treo trên thập giá, chết đi cho tội của chính mình. Nhờ vậy, chúng con được ơn tha thứ và phục sinh của Thiên Chúa. Nơi tòa giải tội, xin cho chúng con nhận ra tình yêu của Chúa luôn mạnh hơn tội lỗi của chúng. Nhờ đó, chúng con có thể làm mới lại mối tương quan với Thiên Chúa vốn là Đấng giàu lòng thương xót và luôn thứ Giuse Phạm Đình Ngọc, Sj
người nói đi tôi mang tội gì