người thầy của tôi
Nghe bài hát Người Thầy Của Tôi chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. Ca khúc Người Thầy Của Tôi do ca sĩ Dzoãn Minh thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát nguoi thay cua toi mp3, playlist/album, MV/Video nguoi thay cua toi miễn phí tại NhacCuaTui.com.
Tôi thấy mình may mắn khi có mẹ là một người thầy, người tri kỷ đồng hành suốt bao năm qua", Bằng Kiều tự hào. Tuy khác biệt về thế hệ nhưng hai mẹ con Bằng Kiều rất ăn ý, chưa lần nào xảy ra mâu thuẫn về cách nhìn. Bằng Kiều bảo: "Mẹ tôi là nghệ sĩ nên
Tác phẩm "Dế Mèn phiêu lưu ký" của Tô Hoài chúng tôi được đọc vào năm cuối cấp I. Năm cấp II, thầy lại mua cho chúng tôi những tác phẩm như "Dấu chân người lính" của Nguyễn Minh Châu, "Nắng đồng bằng" của Chu Lai, "Thép đã tôi thế đấy" của nhà văn Nga Nikolai A
Những người thầy của tôi Nhân Ngày nhà giáo sắp đến, chúng tôi đến tìm gặp thầy Nguyễn Mạnh Hùng- Hiệu trưởng Đại học Quốc tế Hồng Bàng- người vừa được phong chức danh Phó Giáo sư Văn hóa tại Văn Miếu- Hà Nội vào ngày 12/11/2011 vừa qua để thuyết phục
1. Bài dự thi Người thầy của tôi số 1. Lại một mùa thu nữa trôi qua, cái khí trời ảm đảm vừa đẹp mà vừa buồn lại làm tôi nhớ đến những buổi học ngày xưa, bên người thầy và những người bạn tôi luôn rất yêu thương… Làm sao tôi quên được cái buổi đầu tiên
Viết về "Người thầy của tôi", nhận giải thưởng hấp dẫn. Cuộc thi viết "Người thầy của tôi" do Bộ Giáo dục và Đào tạo, Trung ương Hội LHTN Việt Nam cùng Tập đoàn Thiên Long tổ chức sẽ hết hạn nhận bài dự thi trước ngày 15/10/2021. Cuộc thi với mục tiêu ca
Siêu Thì Vay Tiền Online. Mình có một người thầy là giáo sư người Hàn Quốc. Ông có cả công việc và sự nghiệp ở cả bên Mĩ và Hàn Quốc, bây giờ ông sang Việt Nam sống và hỗ trợ chuyên môn cho các trường đại học ở Việt Nam đến nay đã được hơn 6 năm rồi, và ông vẫn đang rất tích cực học Tiếng Việt. Trước đó, ông cũng đã đi qua hỗ trợ các nước như Philippin và Trung Quốc nói rằng thầy là một người siêu siêu "cute" giảng bài cho tụi mình, mà không biết diễn tả Tiếng Việt, rồi Tiếng Anh thì từ chuyên ngành ấy tụi mình chưa học hoặc có người quên bài. Thế là thầy cố gắng diễn giải bằng hành động. Ấn tượng nhất là có lần thầy diễn giải thuật ngữ "mót rặn". Chắc rằng, hành động tế nhị này mình không nên diễn tả cụ thể ra đây làm gì đâu nhỉ? Hôm ấy, tất cả mọi người được một bữa cười no học tiếng Việt, nói cũng giỏi, xịn sò lắm rồi ấy. Tuy rằng có nhiều câu còn chưa hiểu rõ ngữ nghĩa, nên là có nhiều tình huống dở khóc dở cười lắm. Có một buổi tối, thầy nhắn tin cho mình như này "bác T, sáng mai có rảnh kg? Ngày mai có thể ăn nhau được không? Ở cantin?". Nguyên văn đoạn tin nhắn của thầy. Thầy hay gọi mình là bác sĩ T, hoặc là cháu T, mình thì hay gọi thầy là bác Kyu cho thân mật. Còn, ý của cái từ "ăn nhau" ấy có nghĩa là ăn cùng nhau, thầy đang rủ mình đi ăn sáng cùng nhau. Lúc ấy, mình đang cười, vẫn chưa giải thích cho thầy về cái sai trong cách dùng từ "ăn nhau" của thầy đến sau này, thầy lại hẹn người khác, và khi người đó giải thích cho thầy hiểu cách thầy dùng sai từ "ăn nhau", thầy lên và trách mình, "đấm" cả mình luôn, tất nhiên là đấm giả vờ thôi nhưng mà cũng đau điếng. Vấn đề là, lúc này người ta mới chỉ giải thích cho ông hiểu nghĩa đen của từ "ăn nhau" thôi....Còn, nếu thầy mà biết nghĩa bóng của từ đó, cái nghĩa mà giới trẻ bây giờ hay dùng ấy...Chắc thầy giết mình mất, dạy cho tụi mình thì thường hay có hai từ để mắng tụi mình. Thầy bảo rằng, nếu chưa học, chưa biết, điều trị và chẩn đoán sai cho bệnh nhân, thì bác sĩ đó là "bác sĩ dại khờ". Còn, nếu đã học rồi, mà vẫn làm sai, không chẩn đoán được, không điều trị được, thì đó là "bác sĩ NGU"Thầy còn cứ nhấn mạnh chữ NGU ấy luôn còn bảo, cô giáo dạy Tiếng Việt đã nói với thầy là "người Việt Nam không thích bị gọi là ngu đâu bác Kyu à. Bác Kyu có thể bị ghét, hoặc thậm chí có thể bị giết vì nói người khác là NGU đấy!"Nói xong, thầy còn diễn tả hành động bị dao đâm vào người, rồi còn giả vờ chết nữa rồi, sau khi "sống lại", thì với một niềm tin sắt son và lòng dũng cảm tuyệt vời, "bác Kyu" vẫn nhìn thằng vào mọi người và nói "bác Kyu không sợ bị giết nhé, bác sĩ NGU!"Cũng được gần 2 năm rồi, nhưng mà mình vẫn còn nhớ những ngày đầu mới học với thầy, thầy giảng bài bằng cả tiếng Anh xen lẫn với Tiếng Việt. Đúng kiểu nói tiếng Việt như gió, từ nào khó alf đã sang tiếng Anh luôn. Mà tiếng Anh lại còn là tiếng anh theo giọng Hàn nữa chứ. Ui cha, nghe nó đau đầu lắm, khó hiểu nữa. Vì nhiều lúc không biết là thầy đang nói tiếng Anh hay là nói Tiếng Việt, nên là cứ ngồi suy nghĩ mà dịch mãi. Giờ thì học và nói chuyện với thầy nhiều rồi, nên thấy dễ dàng hơn còn có một người vợ tuyệt vời nữa, nhưng mà điều ấy có thể sẽ nói trong một bài viết khác, vào một dịp tháng là thầy về lại Hàn Quốc rồi, bỗng nhiên hôm nay muốn ngồi viết ra đây một vài dòng kỉ niệm với thầy!
Bài dự thi viết về những câu chuyện, những kỷ niệm cảm động có thật về tình cảm thầy trò ở vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, vùng có điều kiện kinh tế - xã hội khó khăn. Cô Hà Thị Bích người 25 năm cống hiến ở vùng cao. Ảnh Ngô thầy là người thật việc thật, có tên tuổi, địa chỉ nơi dạy học cũng như nơi ở, trong thời gian nào, có hình ảnh và tư liệu minh họa kèm theo càng tốt. Người thầy đó là người đã để lại trong lòng người viết những tình cảm thầy trò khó nhạt phai; là người có những hành động, cử chỉ gây ấn tượng trong ký ức người viết đến tận hôm nay; là người có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống và sự nghiệp sau này của bạn...Đối tượng tham gia Mọi công dân Việt Nam không phân biệt lứa tuổi đều có thể tham tác giả có thể tham gia một hay nhiều bài. Bài viết được đánh máy bằng phông TimesNew Roman, cỡ chữ 14 và không dài quá từ, chưa từng đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng, viết trên một mặt giấy có chừa lề hoặc in vi tính càng tốt. Có thể gởi qua bưu điện hoặc e-mail. Ghi rõ tên tuổi, địa chỉ, điện thoại, e-mail nếu có của người tham dự thi gửi về địa chỉ Cổng tri thức Thánh Gióng, 64 Bà Triệu, Hoàn Kiếm, Hà Nội. Điện thoại trước ngày 15/10/2021 ngoài bì thư ghi rõ Dự thi Cuộc thi viết “Người thầy của tôi”; hoặc gửi qua email congtrithucthanhgiong cơ cấu Giải thưởng, BTC sẽ trao 01 Giải nhất trị giá 5 triệu đồng; 01 Giải nhì trị giá 3 triệu đồng; 01 Giải ba trị trá 2 triệu đồng và 05 Giải khuyến khích trị giá 1 triệu đồng. Ngoài ra, các tác giả đạt Giải sẽ nhận được Giấy chứng nhận của Ban tổ gia triển khai từ 01/8 đến 15/10/2021 Nhận bài dự thi và đăng tải trên fanpage Cổng tri thức Thánh Gióng và fanpage Chia sẻ cùng thầy trao giải dự kiến sẽ được tổ chức vào dịp kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Dr. Romantic 21South KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and KoreaRomanceMedicalFriendshipKorean A popular TV serious! The strength actor Yoo Yeon-seok and Seo Hyun-jin worked hand in hand ~ A male doctor who wants to defeat anyone and a female doctor who wants to win recognition from others have no relation. After meeting the geek doctor Kim, they realized the true value of life and
Trong những năm tháng còn đi học, tôi may mắn được học những người thầy cô tuyệt vời, họ đã cho tôi những bài học cuộc sống tuyệt vời mà tôi không thể quên được. Họ thực sự là những người góp phần giúp học sinh của họ nên người, phát triển đạo đức, kỹ năng sống hơn là chỉ dạy kiến thức phổ thông. Trong bài viết này tôi xin chia sẻ kỷ niệm về hai người thầy của tôi ở những năm học cấp hai. Năm tôi học lớp sáu và lớp bảy ở trường chuyên Nguyễn Tri Phương ở Huế, dù ba tôi không cho học lớp chuyên, nhưng tôi khá giỏi môn Toán nên vẫn được ba cho đi học lớp của thầy Bi, thầy giáo chủ nhiệm của lớp chuyên toán. Tôi được học chung với các bạn lớp Toán và kết quả học của tôi tại lớp của thầy không tệ tí nào, có những bài tôi còn giải nhanh gấp đôi thời gian các bạn lớp Toán làm, đặc biệt là các bài số học. Nhưng đến năm lớp 7, tôi bắt đầu ham chơi điện tử và trốn học thầy khá thường xuyên, lâu lâu tôi ghé lên lớp thầy học và chơi với các bạn, dù không nộp tiền học phí đến sáu tháng nhưng thầy vẫn không nói gì. Một thời gian sau, do ba tôi nghe méc lại chuyện tôi đi chơi điện tử nên ba đã đi tìm tất cả các quán điện tử ở thành phố để đem tôi về nhà, đó là lần duy nhất mà ba tôi đã tát tôi, dù “hụt”, nhưng tôi biết ba tôi giận tôi rất nhiều. Ba đem tôi lên lớp của thầy, và hỏi thăm thầy xem tôi có đi học và nộp học phí đầy đủ không. Lúc đó, tim tôi thực sự chộn rộn, vì sợ rằng thầy sẽ nói rằng tôi không đi học đầy đủ và không đóng học phí đến sáu tháng, nhưng thầy lại báo với ba tôi là cháu học đầy đủ và đã đóng học phí đủ. Tôi thực sự không tin nổi những lời mình nghe thầy nói và chả hiểu tại vì sao thầy làm vậy. Và tôi vẫn tiếp tục học thầy và đóng một trăm ngàn đồng học phí mỗi tháng. Cho đến hè năm lớp bảy, thầy mời gọi tôi ở lại sau lớp học và bảo với tôi “Này Dũng, hè ni mi về học lớp đặc biệt của thầy hấy, ở nhà thầy”. Nhà thầy ở đường xuống khu Vỹ Dạ, vườn rộng, và có một phòng học nhỏ, nhưng kỳ lạ là lớp học đặc biệt mà thầy nói chỉ có hai người là tôi và bạn Hưng béo, cháu ruột của thầy. Từ lúc tôi về học lớp đặc biệt đó, thầy chưa từng ngồi dạy tụi tôi một ngày nào. Lúc nào cả tôi và Hưng về tới, thầy liền bảo tôi “Dũng, con lấy sách bài tập ra, ra bài cho Hưng nó làm, rồi sửa bài cho nó. Hai đứa học đàng hoàng, thầy đi đánh cầu lông đây”. Lớp học đặc biệt diễn ra ba tháng với học phí ngàn đồng mỗi tháng. Và thực ra tôi đóng vai thầy dạy kèm cho Hưng, còn thầy Bi thì lặn mất tăm. Lâu lâu tôi lại được cô nấu cho cả hai đứa ăn vài bát mỳ tôm. Câu chuyện này, đến bây giờ tôi mới dám kể cho mọi người nghe, và tôi nghĩ ba tôi cũng không biết. Nhưng tôi thực sự mang ơn thầy, bởi lúc đó thực lực của tôi quá tốt, tôi chỉ là ham chơi mà thôi. Nhưng khi thầy bảo vệ cho danh dự của tôi, rồi cho tôi công việc dạy kèm để giúp cho bạn khác, thầy đã thực sự khơi gợi khả năng giúp đỡ và hỗ trợ người khác của tôi. Ba tháng kèm Hưng đã giúp thầy vừa lấy lại học phí sáu tháng đã mất, và còn rèn luyện cho tôi sự kiên trì với một cậu bé ngoan nhưng học không giỏi lắm là Hưng. Thế tôi mới hiểu cái khổ cực của thầy khi đứng trên bục giảng, còn tôi ở dưới đó không tôn trọng thầy lại đi học quỵt. Dù sau này tôi ít đi thăm thầy, nhưng thầy là người tôi không thể nào quên. Người thứ hai có thể kể đến là cô chủ nhiệm lớp cấp hai của tôi, cô tên là Hương, dạy môn hóa. Năm lớp sáu tôi được bầu làm lớp trưởng, đến năm lớp bảy do ham chơi nên tôi xin từ chức lớp trưởng. Kết quả học tập của tôi cũng bị ảnh hưởng chút xíu, nhưng điểm của tôi vẫn khá cao. Sau khi ba tôi phát hiện ra chuyện tôi đi chơi điện tử cả mấy tháng liền, ba tôi có gặp cô giáo, chả biết ba và cô bàn bạc thế nào, mà trong một buổi họp lớp những ngày sau đó, cô đã đích thân chỉ định tôi làm một vị trí mới trong lớp đó là lớp phó kỷ luật nhằm giúp lớp giữ kỹ cương trật tự. Có lẽ không có cái vị trí nào lại dạy cho tôi bài học sâu sắc hơn vị trí đó. Cả cô Hương và thầy Bi đã giúp tôi vượt qua cơn ham chơi của tuổi mới lớn, và giúp tôi trở thành người tử tế hơn. Cả ba tôi và hai thầy cô đều chưa bao giờ trách mắng tôi, mà họ chỉ trao cho tôi niềm tin và trọng trách để tôi tin vào bản thân và có trách nhiệm với mọi người và rồi sống có kỷ luật hơn. Thay vì bị dè bỉu, tôi được trao cơ hội, thay vì bị coi thường, tôi được trao sự tin tưởng. Sau này khi lớn lên, tôi thấm thía bài học về niềm tin, bởi không có ai là không có năng lực để làm được công việc, nhưng đôi khi vì họ không tin vào bản thân và mọi người không tin vào họ nên họ không có đủ dũng khí và quyết tâm để thực hiện. Thiếu niềm tin thì khó có thể thành ông được. Xin cho phép em gởi lời cảm ơn thầy cô! Sài Gòn, ngày 15 tháng 11 năm 2019.
Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Thầy ơi! Sao con nhớ thầy đến thế! *** Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ và nghèo khó. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngôi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Trường tôi ngày xưa nghèo lắm! Nhưng ở nơi đó chất chứa nhiều kỷ niệm thân thương về người thầy, về tuổi thơ của tôi! Đã gần 20 năm trôi qua nhưng hình ảnh thầy vẫn luôn hằng sâu trong ký ức của tôi. Đó là người thầy đầu tiên của tôi. Ngày đầu đi học tôi đã rụt rè đứng trước cửa vì ngại lớp sợ thầy, tôi đã không dám rời tay mẹ để vào lớp. Thấy tôi rụt rè, thầy nhìn tôi mỉm cười và dắt tôi vào lớp, lúc đó tôi cảm nhận được một sự gần gũi đến lạ, người thầy đầu tiên, mới gặp mà dường như quen từ lúc nào. Thầy tôi lúc ấy cũng đã già, mái tóc thầy đã ngã màu hoa râm. Sau cặp mắt kính lão già cộm, đôi mắt thầy đã xuất hiện nhiều khóe chân chim tuy vậy nhưng mắt thầy sáng, sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm.. Thầy gầy và dáng đi hơi khòm. Sáng nào thầy cũng lọc cọc đi trên chiếc xe đạp khung han gỉ tới trường. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ "yêu thương" và "tận tụy". Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp đều đặng để dạy cho chúng tôi những nét chữ, những phép tính và cả những bài học nhân nghĩa đầu đời. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng, sẽ là những con người có ích, góp phần xây dựng quê hương đất nước. Niềm tin của thầy thắp sáng những ước mơ và hoài bão trong tôi. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài. Tôi vẫn nhớ những lần được thầy đưa về nhà. Con đường đá gồ ghề đã lấy của thầy biết bao nhiêu là mồ hôi. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh thầy cùng với chiếc xe đạp cũ cứ kêu cót két theo từng vòng quay. Lưng thầy ướt đẫm mồ hôi mà miệng vẫn luôn cười. Trên con đường gập ghềnh, dài ngoằng bỗng như ngắn lại, thầy và tôi trò chuyện bao nhiêu điều thú vị. Tôi vẫn nhớ có lần thầy hỏi tôi "Con có biết giông bão có lợi gì cho cây cối không?!". Lúc bé ngây thơ tôi nào có hiểu được ý của thầy, tôi đã ngây ngô trả lời "Dạ không ạ, con chỉ thấy bão làm cho cây cối bị gãy và ngã thôi, con đâu thấy nó có lợi gì đâu hả thầy?". Thầy mỉm cười rồi bảo rằng "Giông bão sẽ làm cho cây cối bám rễ sâu hơn đó con, có thể bây giờ con không hiểu nhưng sau này lớn lên con sẽ hiểu!". Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẽ cười rồi im lặng. Thầy ơi! Sao con nhớ thầy đến thế! Rồi năm tháng trôi qua tôi không còn học lớp thầy nữa, nhưng tôi vẫn hay đến nhà hoặc đến trường thăm thầy. Đối với tôi thầy không đơn thuần chỉ làm một người thầy mà thầy con như một người cha, một người dạy cho tôi bao điều hay lẽ phải, là nguồn động viên lớn của cuộc đời tôi. Năm đó tôi đậu đại học, nhưng nhà khó khăn lại đông anh em, quê tôi cũng nghèo, chẳng mấy ai cho con đi học đại học. Ba mẹ tôi cũng vậy phần vì quá nghèo, phần vì nghĩ đến điều kiện của con mình "làm sao mà chọi với người ta!" ...Thầy là người duy nhất ủng hộ tôi và cho tôi niềm tin rằng "tôi cũng có thể". Thầy đã tới nhà tôi mấy lần, nói chuyện với ba mẹ tôi rất lâu để tôi được đi học. Và cuối cùng tôi cũng được thực hiện giấc mơ thời sinh viên. Nhưng vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy tôi... Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu tôi. Nhiều lần tôi định bỏ cuộc, nhưng thầy gọi điện đã động viên tôi. Một ngày nọ thầy lặn lội lên thành phố để thăm tôi, dúi vào tay tôi một gói giấy mà thầy gọi là "bí kíp" rồi dặn "lúc nào khó khăn nhất thì con hãy mở ra!". Gói "bí kíp" mà tôi nhận được từ tay thầy lúc nhận tôi đã ngờ ngợ đó là một xấp tờ tiền được thầy gói cẩn thận. Đó có lẽ là số tiền mà thầy đã dành dụm được. Cầm xấp tiền trên tay mà nước mắt tôi đã rơi từ bao giờ tôi cũng không biết nữa, tôi thấy biết ơn thầy vô cùng. Đã lâu lắm tôi không về nhà, và lâu lắm thầy không lên thành phố thăm tôi nữa. Trưa đó, mới đi học về mẹ gọi điện lên báo "Thầy N. mất rồi!". Tôi chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ "Sao thầy mất?", rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia "Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Vài hôm sau thì thầy mất..." Cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi bỏ hết mọi việc, học hành leo lên xe đò vội vã về quê. Suốt chặng đường về nhà những hình ảnh về thầy cứ hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhớ về lần đầu tiên đi học, về những lần được thầy đưa về nhà trên chiếc xe đạp cũ, nhớ nụ cười của thầy mỗi khi tôi đến thăm, nhớ cả lần thầy lên thành phố trao cho tôi gói tiền tiết kiệm của thầy. Tôi thấy mình có lỗi với thầy, mấy năm qua tôi miệt mài trên thành phố mà không một lần về thăm thầy, chắc thầy nhớ tôi nhiều lắm. Nước mắt tôi lăn dài trên má, mặc cho những lời hỏi thăm và ánh mắt tò mò của những người xung quanh, trái tim tôi gào lên nức nở "Thầy ơi sao không đợi con về ...". Đoàn Nguyên Nguyễn Đoàn Đức Vũ - iuh Sài Gòn 17/11/ 2016
Ca khúc Người Thầy do ca sĩ Phương Mỹ Chi thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát nguoi thay mp3, playlist/album, MV/Video nguoi thay miễn phí tại
người thầy của tôi